516000₫
link j88 Có nhiều ý kiến khác nhau từ phía những nhà sử học về động cơ nào đã thúc đấy Spartacus. Plutarch cho rằng Spartacus chỉ muốn trốn khỏi phía bắc Cisalpine Gaul rồi giải tán lực lượng của mình. Nếu việc trốn thoát khỏi bán đảo Ý thật sự là mục đích của Spartacus thì không có lý do nào ông ta lại quay trở lại phía Nam sau khi đánh bại quân đoàn được chỉ huy bởi hai quan chấp chính là Lucius Publicola và Gnaeus Clodianus, như vậy lực lượng của ông ta sẽ đi qua dãy Alps. Tuy nhiên, hai nhà sử học Appian và Florus lại cho rằng Spartacus có ý định tiến đánh Rome. Appian nói rằng sau này ông đã loại trừ khả năng đó, vì nó không hơn gì sự phản ánh nỗi ám ảnh của Spartacus về người La Mã. Không có một hành động nào của Spartacus thật sự chỉ ra rằng ông ta muốn xây dựng lại xã hội La Mã hay chấm dứt chế độ nô lệ.
link j88 Có nhiều ý kiến khác nhau từ phía những nhà sử học về động cơ nào đã thúc đấy Spartacus. Plutarch cho rằng Spartacus chỉ muốn trốn khỏi phía bắc Cisalpine Gaul rồi giải tán lực lượng của mình. Nếu việc trốn thoát khỏi bán đảo Ý thật sự là mục đích của Spartacus thì không có lý do nào ông ta lại quay trở lại phía Nam sau khi đánh bại quân đoàn được chỉ huy bởi hai quan chấp chính là Lucius Publicola và Gnaeus Clodianus, như vậy lực lượng của ông ta sẽ đi qua dãy Alps. Tuy nhiên, hai nhà sử học Appian và Florus lại cho rằng Spartacus có ý định tiến đánh Rome. Appian nói rằng sau này ông đã loại trừ khả năng đó, vì nó không hơn gì sự phản ánh nỗi ám ảnh của Spartacus về người La Mã. Không có một hành động nào của Spartacus thật sự chỉ ra rằng ông ta muốn xây dựng lại xã hội La Mã hay chấm dứt chế độ nô lệ.
Lãnh thổ mà Anh yêu sách bao gồm toàn bộ lục địa Úc ở phía đông kinh tuyến 135° Đông và toàn bộ các đảo tại Thái Bình Dương giữa các vĩ độ của Mũi York và cực nam của Van Diemen's Land (Tasmania). Giới hạn 135° Đông được xác định theo phân chia kinh tuyến ''Tân Hà Lan'' từ ''Terra Australis'' thể hiện trong ''Complete Map of the Southern Continent'' của Emanuel Bowen, phát hành trong các phiên bản của John Campbell về '''Navigantium atque Itinerantium Bibliotheca''' của John Harris (1744–1748, và 1764). Đó là một tuyên bố lớn gây phấn khích vào thời điểm đó: người dịch tiếng Hà Lan của Đệ nhất Hạm đội và tác giả của Watkin Tench '' A Narrative of the Expedition to Botany Bay '' đã viết: vùng đất nằm tách biệt này chắc chắn là vùng đất tách biệt lớn nhất trên toàn bộ bề mặt trái đất. Sĩ quan chỉ huy hải quân người Tây Ban Nha Alessandro Malaspina, người đến Sydney trong tháng 3- tháng 4 năm 1793 báo cáo với chính phủ của mình rằng Vận chuyển tù nhân đến đây chỉ là phương tiện chứ không phải là mục đích hướng đến. Khuếch trương lãnh thổ, nghiên cứu thương phẩm và khám phá các mỏ mới là các mục đích thực sự. Một người Pháp là François Péron, thành viên trong đoàn thám hiểm của Nicolas Baudin đến Sydney vào năm 1802 và báo cáo với chính phủ Pháp: Làm thế nào mà một cuộc xâm lấn khổng lồ như vậy có thể hoàn thành mà không có phàn nàn nào tại châu Âu để kháng nghị điều đó? Sao có thể hiểu được rằng Tây Ban Nha, thế lực trước đó từng đưa ra rất nhiều phản đối trước việc chiếm đóng Malouines (Quần đảo Falkland) lại ngoan ngoãn cho phép một đế quốc ghê gớm như vậy xuất hiện để cạnh tranh với các thuộc địa giàu có của họ...?