988000₫
onboard Trong giai đoạn này, các hoạt động của ông chủ yếu là cùng với Skryabin. Năm 2000, ông bắt đầu đảm nhiệm vai trò người dẫn chương trình trong chương trình diễu hành Hot Seven, từng được đón nhận mạnh mẽ, được tổ chức cho đến năm 2002. Bắt đầu từ khoảng năm 2003, Kuzmenko trở thành người dẫn chương trình của Chance và Shikanemo cùng với nữ ca sĩ Natalia Mogilevska. Trong thời gian này, ông đã được trao toàn quyền quản lý ban nhạc Skryabin, và bắt đầu đưa ban nhạc hoạt động theo một hướng mới. Năm 2006, Kuzmenko xuất bản cuốn tự truyện của mình, với tựa đề Me, Pobeda and Berlin. Cuốn sách đã trở nên nổi tiếng, và đã được tái bản nhiều lần sau đó. Năm 2009, ông thành lập ban nhạc Payushchie Trusy (Singing Pants), cũng như giúp cho dự án DZIDZIO được nhiều người biết tới. Cùng năm đó, ông là thành viên ban bầu cử của giải thưởng Book of the Year B-B-C.
onboard Trong giai đoạn này, các hoạt động của ông chủ yếu là cùng với Skryabin. Năm 2000, ông bắt đầu đảm nhiệm vai trò người dẫn chương trình trong chương trình diễu hành Hot Seven, từng được đón nhận mạnh mẽ, được tổ chức cho đến năm 2002. Bắt đầu từ khoảng năm 2003, Kuzmenko trở thành người dẫn chương trình của Chance và Shikanemo cùng với nữ ca sĩ Natalia Mogilevska. Trong thời gian này, ông đã được trao toàn quyền quản lý ban nhạc Skryabin, và bắt đầu đưa ban nhạc hoạt động theo một hướng mới. Năm 2006, Kuzmenko xuất bản cuốn tự truyện của mình, với tựa đề Me, Pobeda and Berlin. Cuốn sách đã trở nên nổi tiếng, và đã được tái bản nhiều lần sau đó. Năm 2009, ông thành lập ban nhạc Payushchie Trusy (Singing Pants), cũng như giúp cho dự án DZIDZIO được nhiều người biết tới. Cùng năm đó, ông là thành viên ban bầu cử của giải thưởng Book of the Year B-B-C.
Từ năm 1954 đến năm 1999, Quốc hội Singapore họp tại Nhà Quốc hội cũ. Tòa nhà nguyên là một tư dinh của một thương gia tên là John Argyle Maxwell, do George Drumgoole Coleman thiết kế theo lối kiến trúc Palladio. Maxwell không sống tại dinh thự mà cho chính phủ Singapore thuê làm một trụ sở tòa án. Tháng 10 năm 1842, tòa nhà được Thống đốc George Bonham và Công ty Đông Ấn Anh mua lại. Cho đến năm 1865 và từ năm 1875 đến năm 1939, tòa nhà là trụ sở tòa án. Sau khi Tòa án tối cao chuyển vào trụ sở mới, tòa nhà rơi vào tình trạng hư hỏng. Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, tòa nhà được dùng làm một nhà kho.